Zì gǔ féng qiū bēi jì liáo
自 古 逢 秋 悲 寂 寥,
Wǒ yán qiū rì shèng chūn zhāo
我 言 秋 日 胜 春 朝。
Qíng kōng yí hè pái yún shàng
晴 空 一 鹤 排 云 上,
Biàn yǐn shī qíng dào bì xiāo
便 引 诗 情 到 碧 霄。
jūn wèn ɡuī qī wèi yǒu qī,
君问归期未有期,
bā shān yè yǔ zhǎnɡ qiū chí。 巴山夜雨涨秋池。
hé dānɡ ɡònɡ jiǎn xī chuānɡ zhú,
何当共剪西窗烛,
què huà bā shān yè yǔ shí。 却话巴山夜雨时。
3、《十一月四曰风雨大作》(南宋)陆游
jiāng wò gū cūn bú zì aī,
僵卧孤村不自哀,
shàng sī weì guó shù lún taí. 尚思为国戍轮台。
yè lán wò tīng fēng chuī yǚ
夜阑卧听风吹雨,
tiě mǎ bīng hé rù mèng laí 铁马冰河入梦来。
zhōng gǔ gāo yún cù cǐ chéng ,
终古高云簇此城,
qiū fēng chuī sàn mǎ tí shēng 。
秋风吹散马蹄声。
hé liú dà yě yóu xián shù ,
河流大野犹嫌束,
shān rù tóng guān jiě bù píng 。
山入潼关解不平。